“Những mảnh ghép không logic” (NXB Văn Nghệ và Hội VHNT Tiền Giang, tháng 12-2006) là tập thơ riêng đầu tay của Trương Trọng Nghĩa. Nhà thơ 23 tuổi này được biết đến nhiều với vai trò webmaster của www.thotre.com, một trong những trang web văn chương hoạt động bền bỉ, hiệu quả của Đồng bằng sông Cửu Long và cả nước. Tập thơ gồm hơn 40 bài của Trương Trọng Nghĩa vừa mang hơi thở trong trẻo hồn hậu của đồng bằng, lại vừa có sự khắc khoải của những người trẻ cảm thấy cô đơn giữa thế giới thông tin.

  “Những chú ếch đồng ngày xưa 
  Bây giờ mùa mưa không còn kêu nữa 
  Trẻ em lớn lên nghe kể về loài cà cuống 
  Bắt đầu bằng “Ngày xửa ngày xưa...” 
  ...Tôi đi về phía làng 
  Mang lên phố những nỗi buồn ruộng rẫy”

(“Phía sau làng”, trang 7)

  Những hình ảnh rất quen thuộc của đồng bằng, tựa như cứ theo nỗi nhớ, tình yêu mà chảy tràn đến từng trang viết, từng bài thơ của Trương Trọng Nghĩa về khung cảnh làng quê - nơi ai cũng từng có những kỷ niệm tuổi thơ khó quên. Hình như thơ của Trương Trọng Nghĩa luôn mang một nỗi nhớ quê - dù anh ở Tiền Giang và luôn lang thang khắp đồng bằng. Nỗi buồn trong thơ Trương Trọng Nghĩa không phải vu vơ, mà xuất phát từ tình yêu quê nhà xen lẫn nỗi sợ hãi một ngày kia cây cỏ, hoa lá và những sinh vật đặc trưng của làng quê sẽ dần dần biến mất khỏi cuộc sống vì đô thị hóa. Nỗi buồn cũng đến từ việc anh cảm nhận nỗi lòng của những dòng người bỏ quê ra phố vì cuộc sống, để nhận một mảnh tâm hồn trống vắng vì nhớ quê.

  “Hoa bần xưa giờ vẫn còn trôi 
  Cần vó treo tuổi thơ tôi mắc cạn 
  Khúc sông nhỏ mà tình yêu thì vô hạn 
  Nên miên man ở phía bãi bồi”

(“Ký ức sông”, trang 16)

  “Những mảnh ghép không logic” là tập thơ của một tác giả trẻ, tất nhiên là có nhiều bài thơ tình dễ thương, trong trẻo, tinh tế mà không kém phần da diết mãnh liệt với nhiều cảm xúc ngọt ngào:

  “Có một ngày tôi sợ mái tóc dài ngang lưng 
  Buộc hồn tôi nghẹt thở 
  Sợ nụ cười tôi đang mắc nợ 
  Hóa đá ngàn năm 
  Tôi sợ mình là chiếc lá vô tâm 
  Chẳng bao giờ hiểu tiếng sơn ca hót 
  Như gã khờ bị thời gian ăn vụng 
  Trong lãng quên”

(“Lời gã khờ”, trang 76)

  Còn có nhiều mảnh ghép tâm hồn khác làm nên thế giới thơ của Trương Trọng Nghĩa. Có khi là sự cô đơn khi gởi tin nhắn cuối cùng cho người con gái đã mất hút trên mạng, là nỗi sợ những cơn ác mộng và cả niềm khắc khoải vì đôi lúc chợt không hiểu giá trị tồn tại của chính bản thân mình. Đó là tâm sự của những người trẻ, mang đầy khát vọng tự khẳng định và vẫn đang trên đường kiếm tìm hạnh phúc của chính mình.

  “Bắt đầu từ phía mưa rơi 
  Sẽ đi qua hết cuộc đời hanh hao 
  Đôi lần giữa giấc chiêm bao 
  Giật mình ngơ ngác buồn xao xác buồn 
  ...Vuột tay rơi mất niềm tin 
  Đêm thiêng tôi cõng bóng mình chơi vơi 
  Sớm mai ngồi hát thảnh thơi 
  Thấy mình vừa mới qua đời. Tái sinh”

(“Những mảnh ghép”, trang 85)
  Xuân Viên
  Bài đăng trên báo Cần Thơ
Báo chí & Tôi | Nhận xét(0) | Trích dẫn(0) | Đọc(5697)
Viết nhận xét
Hình vui
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
emotemotemotemot
Mở HTML
Mở UBB
Mở hình vui
Ẩn giấu
Hãy nhớ
Tên gọi   Mật khẩu   Khách không cần mật khẩu
Địa chỉ web   Email   [Đăng ký]